TNT Văn Hiên | Rượu Vang
  • Tống Á Hiên rơi vào một khoảng không gian vô định, anh thấy tất cả những thứ xung quanh mình đều là màu trắng, mọi thứ không hề rõ ràng, không có hình thù, cũng chẳng có âm thanh, thậm chí anh còn nghe thấy được tiếng thở hồi hộp của bản thân mình, sự hiện diện của anh hoàn toàn cô đơn, không có ai ngoài anh cả. Tống Á Hiên sợ nhất chính là khoảng không gian vô tận này, anh là kiểu người rất sợ cô đơn, trải qua suốt mấy năm dài ròng rã anh sống trong cảnh một mình, bóng tối và một mình, đó chính là nổi ám ảnh mà cả đời này anh muốn loại bỏ ra khỏi kí ức nhất.
  • Tống Á Hiên trôi lơ lửng trong đoạn không gian ấy, anh cảm nhận được mình đã hét khàn cả giọng, anh đã cố gắng làm chủ được bản thân mình, anh muốn tỉnh táo lại để thoát ra khỏi nơi này, nhưng anh không có cách nào làm được, anh thà chìm vào đoạn kí ức tồi tệ, thà trở lại hiện thực tàn khốc còn hơn là ở cái nơi khiến người ta mất khống chế như thế này, Tống Á Hiên bắt đầu điên loạn, anh gào thét, giãy dụa, anh hệt một người điên cố gắng làm tăng sự chú ý của mình với người khác, nhưng ở nơi này thì làm gì có người khác, chỉ có mỗi mình anh.
  • Lưu Diệu Văn
    Lưu Diệu Văn
    "Tống Á Hiên, tỉnh dậy đi, đừng làm em sợ...."
  • Lưu Diệu Văn khống chế cơ thể đang giãy dụa của Tống Á Hiên trên giường bệnh, vào lúc anh ngất đi Mã Gia Kỳ đã gọi cho hắn, Lưu Diệu Văn giờ phút đó như tỉnh dậy sau một ngàn năm say. Hắn ngay lập tức đến bệnh viện, bác sĩ đã kiểm tra và báo rằng Tống Á Hiên bị động thai, lúc đó hắn mới yên tâm được phần nào.
  • Ngồi bên giường đợi anh tỉnh dậy, nhưng không ngờ Tống Á Hiên đột nhiên hét lên rồi giãy dụa, dường như trong giấc mơ anh đã gặp điều gì đó quá sức chịu đựng của bản thân, bên cạnh nhau lâu nên Lưu Diệu Văn hắn hiểu được những nỗi sợ của Tống Á Hiên, anh không đủ can đảm để gánh chịu một mình những nỗi đau đó. Lưu Diệu Văn hắn lúc này dường như cảm thấy sự ích kỷ của bản thân mình tăng đến vô cùng, hắn hiểu Tống Á Hiên đến như vậy, bảo vệ anh đến như vậy nhưng anh lại không hiểu cho hắn, cố trốn tránh sự kiểm soát của hắn.
  • Lưu Diệu Văn hắn có nhận ra chứ, hắn nhận ra Tống Á Hiên muốn chạy trốn khỏi hắn, anh khát cầu tự do, anh muốn làm chú chim bé nhỏ có thể bay lượn trên bầu trời rộng lớn. Nhưng hắn thì tuyệt đối không muốn điều đó. Tống Á Hiên là chim hoàng yến xinh đẹp, anh không phải một chú chim sẻ với ngoại hình nhỏ bé bình thường, nếu để anh tự do thì những khát cầu dục vọng trần trụi nhất sẽ hướng về anh, hắn nghĩ cũng không chịu đựng được việc người của hắn trở thành món hàng xinh đẹp để tất cả những ánh mắt khác cũng nhìn vào, khen ngợi, phán xét và thèm khát.
  • Tống Á Hiên đã chạy trốn khỏi hắn tám năm, hắn không còn nhớ rõ trong suốt khoảng thời gian đó hắn đã trải qua như thế nào, nụ cười của anh như liều thuốc độc giết chết tâm trí hắn mỗi ngày, bất kì nơi nào quen thuộc với cả hai đều xuất hiện hình bóng của Tống Á Hiên, hắn đã cố gắng níu kéo lấy hình bóng của anh, hắn đã gọi với theo rất nhiều lần nhưng Tống Á Hiên của hắn chưa từng quay lưng lại nhìn hắn lấy một lần. Anh vô tình bỏ rơi lại hắn, chạy trốn khỏi sự tìm kiếm của hắn, thậm chí lời xin lỗi chân thành nhất từ hắn anh cũng phớt lờ, Tống Á Hiên lúc đó chẳng thuộc về hắn.
  • Những điều đó ám ảnh Lưu Diệu Văn đến mức hắn đã phải dùng thuốc điều trị trong suốt một khoảng thời gian rất dài, nhưng rất may cuối cùng Tống Á Hiên cũng đã trở về bên cạnh hắn, thật ra Lưu Diệu Văn đã từng thề với bản thân mình rằng khi anh trở lại hắn sẽ giữ anh cho riêng mình, thậm chí hắn sẵn sàng đánh gẫy đôi chân anh, đeo xiềng xích để níu giữ anh ở lại mãi ở bên cạnh mình.
  • Hắn yêu Tống Á Hiên đến mức điên loạn, không còn đơn giản chỉ là sự chiếm hữu của một alpha dành cho bạn đời omega của mình nữa, đó chính là tình yêu, tình yêu đơn thuần nhất mà cũng là điên loạn nhất hắn dành cho Tống Á Hiên, nếu lần này hắn không giữ được anh nữa thì hắn nhất định sẽ không tha cho bất kì ai, kể cả bản thân hắn.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "KHÔNG!"
  • Tống Á Hiên hét lớn rồi bật dậy, anh mở trừng hai mắt thở dốc như thể đó là những luồng không khí cuối cùng của trái đất này. Anh chưa hoàn toàn thoát khỏi được những ám ảnh về khoảng không gian vô định đó, nhưng anh nghe thấy có người kéo anh ra khỏi đó, là Lưu Diệu Văn, hắn, chính hắn ép Tống Á Hiên thoát khỏi cơn mộng mị đó. Anh cảm nhận được hơi thở của hắn, cảm nhận được khí chất và sự điên loạn của hắn.
  • Bản năng của một omega đã bị đánh dấu ép buộc anh phải tỉnh dậy để đối mặt với alpha của chính mình, đối mặt với một con sói điên đang nhe hàm răng sắt nhọn của mình, con sói ấy đang trong tình trạng không ổn định, chỉ có Tống Á Hiên có thể kìm chế được con ác thú đó. Và anh đã tỉnh lại.
  • Là bọn họ đang cứu rỗi lẫn nhau, vì bọn họ yêu nhau...
  • Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn im lặng nhìn nhau, hai người bọn họ nhìn nhau rất lâu. Dường như trong giây phút đó hai đứa trẻ ngày ấy đã trở lại, thời điểm chỉ biết yêu nhau và ở cạnh nhau vì tình yêu, không cần biết ngày mai thế nào, chỉ cần biết có nhau hết hôm nay là quá đủ. Bọn họ đột nhiên muốn dừng giây phút ấy lại mãi mãi, để cảm nhận lại lần nữa, tình yêu đã mất đi.
14
Chương 41